Kho truyện 9A2
Kho truyện 9A2
Kho truyện 9A2
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Kho truyện 9A2

Dành cho các bạn ưa thích văn học
 
Trang ChínhTrang Chính  Yuki VillageYuki Village  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  


Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốtXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Fri Jul 23, 2010 3:41 pm
Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_06
Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_01Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_02Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_03
Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_04Heo Ái HanhDiễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_06
Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_07Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_08Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_09
Member - Heo Ái Hanh
Thiên tài văn học
Thiên tài văn học
Posts : 174
Join date : 06/11/2009
Age : 28
Đến từ : Hải Phòng citi
Posts : 174
Join date : 06/11/2009
Age : 28
Đến từ : Hải Phòng citi

Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt Vide

Bài gửiTiêu đề: Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt
http://www.new.tangban.net

Màn đêm đã buông xuống. Hiểu Khê kéo Lưu Băng ra vườn hoa nhà họ Phong. Tâm trạng của cô lúc này cũng u ám như màn đêm. Cô không thể hiểu nổi tại sao Phong phu nhân lại đối xử với Đồng như vậy? Rồi họ sẽ ra sao nhỉ? Lần nào gặp nhau cũng gầm gào như kẻ thù ư? Không biết đã có chuyện gì xảy ra nhỉ? Mình phải làm gì để giúp họ đây? Đầu Hiểu Khê như nổ tung bởi hàng trăm câu hỏi. Đột nhiên cô nhớ tới lời nói buồn bã của Đồng ở nhà cô trước kia, “Bởi vì … đó là mẹ anh Triệt”. Hiểu Khê rất hiểu nỗi khó xử của Đồng, nhất là khi người ghét mình thậm tệ lại chính là người thân yêu ruột thịt của người mà mình yêu thương. Đúng là thật khó xử. Hiểu Khê thấy thật lúng túng và chua xót.

Hiểu Khê không nhịn nổi, liền hỏi Lưu Băng đang ngồi kế bên: “Anh ơi, có phải Đồng là trẻ mồ côi không?”. Lưu Băng gật đầu chắc nịch. “Vậy Mục gia có yêu quý và đối xử tốt với cô ấy không?”, cô hỏi tiếp. Lưu Băng lắc đầu, vẫn chắc chắn như vậy. “Tại sao? Đồng đã coi Mục gia như nhà mình mà”, Hiểu Khê kêu ầm lên đầy bất bình. “nhưng Mục gia chỉ coi Đồng như một con ở không hơn không kém”, Lưu Băng lạnh nhạt đáp và giải thích thêm khi thấy Hiểu Khê cứ tròn xoe mắt, “Nếu cô ta không có ích, Mục Anh Hùng hẳn đã đuổi tống Đồng ra khỏi Mục gia từ lâu rồi. Ông ta đâu có thương xót gì ai đâu”.

Hiểu Khê buồn rầu hỏi: “Vậy chả lẽ không có ai yêu thương và thực sự quan tâm tới Đồng sao?”. Lưu Băng suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc có Giản Triệt đấy. Anh thấy cậu ta đối với Đồng không tệ”. “Thế còn anh?”, Hiểu Khê ngứa miệng hỏi tiếp: “Chả lẽ anh không yêu thương và quan tâm tới Đồng sao? Em nghe mọi người cùng chơi với nhau từ nhỏ, là bạn thanh mai trúc mã cơ mà”. Lưu Băng cười cười: “Anh thì quan tâm gì tới ai đâu”, rồi đột nhiên anh ta xoa bụng, nhăn nhó: “Đói quá! Đau hết cả bụng”.

Hiểu Khê sực nhớ lúc nãy mọi người bận rộn vụ scandal vừa rồi, chưa ai kịp ăn uống gì. Hiểu Khê kéo Lưu Băng ra ngoài này ngồi để tránh không khí căng thẳng trong phòng. Cô vội vã giục: “Anh vào tìm đồ ăn đi, nếu không lại đau dạ dày đấy”. Lưu Băng ngần ngừ: “Còn em? Em không đói sao?”. Hiểu Khê xua tay: “Không sao. Em vẫn no lắm. Anh cứ vào nhà đi. Lát em sẽ vào sau”. Chợt cô phát hiện ra một điều thú vị, liền kéo tay Lưu Băng lại, hỏi nhỏ: “Này, hình như anh đã biết cách quan tâm tới người khác rồi đó. Chả phải anh vừa lo em đói đó sao?”. Lưu Băng ngượng nghịu quay người bỏ đi.

Lưu Băng đi khuất đã lâu, Hiểu Khê duỗi dài đôi chân thư thái, lim dim ngắm trời ngắm đất. Đúng lúc cô định bụng đứng lên, bỏ vào trong nhà thì nghe tiếng Đồng dịu dàng ở lùm cây gần đó. Cô giỏng tai lên, nghe thấy rõ tiếng Đồng: “Em rất buồn… hôm nay là sinh nhật anh… nhưng lại làm anh không vui. Em thật có lỗi”. Tiếng Giản Triệt trầm ấm: “Không sao, tại mẹ anh cả, làm hỏng buổi gặp hôm nay. Cho anh xin lỗi thay mẹ mình. Em đừng giận nhé!”. Giọng Đồng buồn rầu: “Tại sao lần nào mẹ anh cũng không thích em thế nhỉ?... Hay là tại… địa vị em thấp hèn… mồ côi cha mẹ… làm tôi tớ cho nhà Mục gia?”. Im lặng, Giản Triệt không biết trả lời ra sao. Đồng nghẹn ngào hỏi: “Anh có nghĩ vậy không? Anh có nghĩ em là thân phận mồ côi thấp kém… không xứng với anh không?”

Tiếng Giản Triệt hốt hoảng: “Đồng, em chớ nghĩ vậy…Anh chưa bao giờ có suy nghĩ như thế”.

Đồng vui sướng nói: “Cám ơn anh. Em biết anh rất tốt đối với em, luôn trân trọng và quan tâm tới em”. Hình như Giản Triệt đã thay đổi vị trí, ôm lấy Đồng, vỗ lên vai, an ủi: “Em đừng nghĩ lung tung quá nhiều!”. Đồng sung sướng nói: “Em hạnh phúc quá, chỉ cần anh ở bên em, đối xử tốt với em mãi mãi”. Họ nép vào nhau, chở che cho nhau trong tình thương yêu. Hiểu Khê cảm động tới rớt nước mắt. Cô gắng ngồi im, không phát ra tiếng động sột soạt vì không muốn phá hỏng bầu không khí hạnh phúc này.

Chợt, có tiếng hôn khẽ lên da thịt. Lặng phắc như tờ. Người Giản Triệt bỗng như đông cứng khi làn môi mọng như cánh hoa hồng của Đồng chợt đậu lên mặt anh. Giản Triệt thì thầm khó nhọc: “Đồng… cám ơn em… anh không thể”. Đồng thấy mình như tan ra, nức nở: “Tại sao? Tai sao anh… mãi mãi không thể? Anh khinh em phải không? Hay là em… không đáng được hưởng hạnh phúc như bao cô gái khác?”. Tiếng Giản Triệt đau đớn: “Không phải vậy đâu, Đồng…”. Giọng Đồng vẫn nghẹn ngào, hình như cô đang khóc trong tuyệt vọng: “Anh không hề thích em thực sự”.

Giản Triệt nhắm nghiền mắt, gượng nghĩ ra từng ý: “Tại anh… anh cứ nghĩ…”. Chợt Đồng nín khóc, lạnh lùng hỏi: “Anh đã thích người khác phải không?... Là cô ấy sao?”. Hiểu Khê giỏng cả tai vẫn chịu không thể đoán nổi đó là ai. Giản Triệt vội vã đáp: “Không, không phải đâu”. Đồng hỏi đầy hy vọng: “Vậy tại mẹ anh phải không? Em sẽ làm tất cả để thay đổi cách nghĩ của bà ấy…” Giản Triệt vẫn lắc đầu: “Không, không phải”. Đồng cười cay đắng: “Vậy tức là do anh không thích rồi. Sao anh phải đóng kịch thế? Anh không thích em, tại sao còn ra vẻ tốt với em, quan tâm tới em? Em không muốn người ta thương hại”.

Giản Triệt ôm Đồng, an ủi nhưng bị cô đẩy ra. Đồng hỏi, giọng khô khốc: “Anh thương em kiểu thương em gái, phải không?”. Giản Triệt gật đầu. Đồng sụt sịt một hồi rồi bình tâm lại, lau nước mắt và nói bằng giọng lạnh tanh: “Phong thiếu gia, xin lỗi về những hành vi bất nhã vừa rồi. Thiếu gia yên tâm rằng mình sẽ không bao giờ bị quấy rầy nữa”. Nói xong, cô đứng lên, kiêu hãnh như một con chim bị thương. Giản Triệt kéo tay Đồng lại, ấp úng: “Em…”. Thái độ của Đồng thật cương quyết, cô giật tay lại, khom người lại chào rồi bỏ đi.

Hiểu Khê lặng lẽ khóc. Cô ngồi trong lùm cây bên này rất lâu, không dám ra vì sợ Giản Triệt bẽ mặt. Đột nhiên cô nghe tiếng anh gọi: “Hiểu Khê, ra đây đi”. Cô giật mình, lẽ nào mình bị lộ sớm thế, rồi gãi đầu gãi tai, lúng túng chui ra, hỏi: “Sao anh biết em trong này? Anh biết lâu chưa?”. Giản Triệt cười, xoa đầu Hiểu Khê nói: “Sao mà không biết cơ chứ, em khóc to đến mức người trong nhà cũng có thể nghe thấy đấy”. Thật sao, có lẽ nào mình bất cẩn như vậy nhỉ? Hiểu Khê thầm nghĩ và thanh minh: “Thật ra, em không hề có ý định nghe lén chuyện bọn anh đâu. Em vốn… ngồi đó với Lưu Băng từ trước”. Giản Triệt xua tay, “Không sao, anh biết, bọn anh đến sau mà”, rồi nói tiếp, “Em có bận gì không? Ngồi xuống đây với anh một lúc nào”.

Hiểu Khê ngoan ngoãn ngồi phệt xuống bãi cỏ cạnh Giản Triệt. Cô ngắm kĩ gương mặt anh, thấy rất thương tâm. Đó là một gương mặt mệt mỏi, đau đớn, muộn phiền, đầy dày vò. Cả hai cứ im lặng như vậy suốt nửa giờ đồng hồ. Giản Triệt cứ nhìn ra xa còn Hiểu Khê thì nhìn anh. Bỗng, Giản Triệt cất tiếng: “Sao em không nói gì, cứ nhìn anh hoài thế?”. Hiểu Khê giật mình đáp: “Cái miệng của em rất lanh chanh, toàn nhanh nhẩu với một lô điều không nên nói… Sợ anh buồn thêm”. Chợt cô nhớ ra chưa tặng quà sinh nhật cho Giản Triệt. Từ lúc đến nhà anh, cô cứ bận chuyện Đồng với Phong phu nhân, rồi tất cả lại chạy ra ngoài vườn, quên khấy mất lý do chính tới dự tiệc.

Hiểu Khê lấy trong túi xách ra một hộp quà nhỏ xinh xắn, đưa cho Giản Triệt và nói: “Chúc mừng sinh nhật anh, hy vọng anh sẽ thích”. Giản Triệt từ từ mở hộp, nhấc món quà bên trong ra. Một âm thanh trong trẻo đáng yêu vang lên “tinh tang tinh tang”. Chiếc phong linh nhỏ nhắn nhưng rất đẹp, có hình ngôi sao, hạc giấy và một quả chuông nhỏ xinh xắn. Giản Triệt khen: “Dễ thương lắm, em tự làm phải không? Anh rất thích, cám ơn em”. Hiểu Khê cười sung sướng: “Em không có tiền mua quà nên tối qua thức cả đêm để làm đấy. Nghe nói, khi một người đứng trước phong linh cầu nguyện, nếu phong linh tự phát ra tiếng chuông mà không cần gió thổi, thì dù người đó có chuyện buồn gì cũng lập tức tan biến.

Giản Triệt nhìn cô trìu mến, hỏi lại: “Thật sao? Vậy chắc anh sẽ đứng trước nó cầu nguyện suốt ngày”. Hiểu Khê cười nói, “Cũng không chắc sẽ linh nghiệm thế đâu, nhưng đây là tâm nguyên của em. Em mong anh luôn vui vẻ, mãi mãi không lo âu phiền muộn…”. Giản Triệt xếp gọn chiếc phong linh vào lại hộp quà, rồi chăm chú nhìn cô, hỏi rất nghiêm túc “Hiểu Khê này, em không thắc mắc về chuyện Đồng chứ?”. Hiểu Khê gãi đầu, ấp úng: “Thường ngày em có hơi lỗ mãng, chưa phân rõ trắng đen đã vội hành động, như việc em cư xử với Hạo Nam trước kia… Nhưng em tin tưởng anh. Anh không cố ý làm tổn thương người khác”.

Giản Triệt im lặng, gương mặt vẫn không hết muộn phiền. Hiểu Khê tò mò hỏi: “Anh không thích Đồng thật sao? Sao lại từ chối cô ấy?... Nhưng… em thấy anh cũng thích Đồng thật mà. Cô ấy đẹp và dịu dàng như thế… Mỗi lần thấy cô ấy, anh đều rất vui…”. Giản Triệt thở dài: “Làm sao anh có thể không thích Đồng cơ chứ?”. Hiểu Khê thấy thật khó hiểu, dù sao cả hai đều thích nhau cơ mà. Cô buột miêng hỏi: “Vậy sao anh không hôn cô ấy? Chẳng phải truyện đã nói, Hoàng tử hôn nhẹ lên môi công chúa, họ yêu nhau, vượt qua mọi trở ngại để hướng đến tương lai tươi đẹp sao!”. Giản Triệt đang rầu rĩ, nghe thấy cũng phải phì cười: “Ôi, Hiểu Khê, em đang làm thơ sao?”

Hiểu Khê ngơ ngẩn ngắm Giản Triệt. Nụ cười của anh bừng sáng như ánh trăng xua tan mây đen. Cô đang định bụng làm thêm mấy bài thơ chọc cười để anh cười tiếp thì nụ cười trên mặt Giản Triệt đã tắt. Anh cười đau khổ, lắc đầu nói: “Anh không thể có tình cảm quá xa với Đồng”. “Vô lý, tại sao?”, Hiểu Khê bật hỏi đầy bất bình, “Cô ấy thích anh, anh cũng thích cô ấy.Vậy có gì trở ngại? Tại sao hai người không thể đến với nhau, cùng hướng tới một tương lại tốt đẹp?”.

Giản Triệt không đáp, chỉ dõi ánh mắt đau đớn ra xa. Nhưng Hiểu Khê quyết không bỏ qua, tiếp tục chất vấn không ngừng. “Tại sao hai người không thể yêu nhau? Lẽ nào anh chỉ thương cô ấy như em gái? Hừm, cái lý do này của anh đã cũ mèm, thật khó tin. Đồng đâu phải là em gái anh. Anh nói vậy sẽ khiến cô ấy đau lòng lắm…!”. Sắc mặt Phong Giản Triệt chợt trắng bệch. Hiểu Khê ngạc nhiên nhìn anh. Dường như cô đã nói trúng điều gì. Một ý nghĩ vụt qua đầu cô. Hiểu Khê kinh ngạc kêu lên, nắm chặt bàn tay Phong Giản Triệt: “Ôi, lẽ nào…! Không lẽ… Đồng là…”. Hiểu Khê nghĩ thầm, bi đát thật, y hệt những chuyện tình bất hạnh mà truyền hình vẫn thường chiếu. Sao cuộc đời này lại quá nhiều chuyện trùng lặp ** le như vậy nhỉ? Ôi, anh Giản Triệt thật đáng thương quá. Giản Triệt vẫn im lặng. Hiểu Khê nhìn anh đau xót. Mãi một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn cô, nói: “Hiểu Khê, sao lúc nào em cũng thông minh thế nhỉ?”

Quả đúng như Hiểu Khê dự đoán, Đồng chính là em gái cùng cha khác mẹ của Giản Triệt. Hiểu Khê xúc động lẩm bẩm: “Hẳn nào anh luôn nhìn cô ấy bằng một ánh mắt rất đặt biệt, rất khó nói, nửa yêu thương, nửa đau buồn… Hẳn nào anh không thể chấp nhận tình cảm của Đồng...”. Chợt cô dừng lại, hỏi dồn: “Nhưng sao anh biết được Đồng là em ruột mình?”. Giản Triệt buồn bã kể: “Lâu rồi em, hồi anh mới tám, chín tuổi…lúc đó anh vô tình nghe thấy bố mẹ cãi nhau… nên biết chuyện…”. Hiểu Khê tò mò gặng hỏi: “Thế anh có yêu Đồng không?”. Giọng Giản Triệt cứng rắn hẳn: “Tất nhiên là yêu như một đứa em rồi. Đồng là em gái anh mà”.

Hiểu Khê thở phào, hết lo lắng về việc Giản Triết phải đau đớn khi phát hiện ra sự thật sau khi vô tình yêu Đồng. Nghĩ tới điều này, có lẽ Hiểu Khê bị ảnh hưởng phim được xem trên truyền hình khá nhiều. Cô gật gù nói: “Tới giờ thì em mới hiểu tại sao mẹ anh lại tức tối khi gặp Đồng …”.

Giản Triệt gật đầu: “Đúng thế, cứ nhìn thấy cô ấy, mẹ anh lại không kìm chế được. Đối với bà, Đồng là một chứng cứ đầy đau thương về việc chồng mình không chung thủy”. Ngừng một lúc, anh chậm rãi nói tiếp: “Thật ra anh cũng thương mẹ lắm. Mẹ anh cũng quá khổ, bố anh luôn lạnh nhạt với mẹ và bận rộn công việc. Địa vị xã hội và lòng kiêu ngạo khiến mẹ phải đóng kịch, vờ như đang hạnh phúc. Nhưng sự xuất hiện của Đồng như một con dao bén, đâm thẳng vào lớp mặt nạ giả dối đó.”

Hiểu Khê níu lấy tay anh, hỏi: “Thế nên anh không trách mẹ mình khi bà cư xử tệ với Đồng?”. Giản Triệt đau khổ nói: “Đúng là không công bằng với Đồng…nhưng anh cũng không biết phải làm sao”. Hiểu Khê thì thầm: “Vậy, còn ai biết được chuyện này? Nhà Mục gia có biết không?”.

Giản Triệt gật đầu: “Chắc có, vì Đồng vừa sinh ra đã bị bố anh mang đến nhà Mục gia”. Khổ thân Đồng quá, vừa chào đời mà số phận cô đã bị người ta sắp xếp. Hiểu Khê nghĩ bụng nhưng không ngừng trách Triệt: “Tại sao anh không cho Đồng biết sự thật? Anh càng như vậy, cô ấy càng hiểu lầm và đau khổ lắm”. Giản Triệt buồn rầu đáp: “Mục tiêu lớn nhất của bố anh là làm thủ tướng. Thanh danh trong sạch là sinh mạng của một chính khách. Ông ấy nhất định không thể để lộ bí mật như vậy. Trước đây, nếu không được bà anh can ngăn và bảo vệ, e rằng Đồng đã không còn sống tới ngày nay”. Anh nói tiếp: “Anh làm sao có thể cho Đồng biết một sự thật đau lòng như thế? Rằng người cô ấy yêu thương lại chính là anh ruột mình? Rằng bố cô ấy chỉ muốn cô ấy chết đi ngay từ lúc chưa sinh, không cản trở con đường tiến thân của ông ấy... Không… anh không thể nói được… Như vậy quá tàn nhẫn!”.

Trong đêm tối, Giản Triết thở dài, tâm sự: “Anh luôn muốn dịu dàng, quan tâm tới Đồng hơn… Nhưng có lẽ chính vì vậy nó càng hiểu lầm và nó càng bị tổn thương. Tại anh… tất cả là do anh gây ra”. Hiểu Khê xúc động tới ứa nước mắt, thổn thức nói: “Sao mọi người khổ thế nhỉ? Nhưng anh làm vậy đúng là làm tổn thương tới Đồng đấy. Anh càng tốt, càng chăm sóc, cô ấy càng hiểu lầm, càng cố gắng gần gũi anh… Và bây giờ khi anh từ chối, trái tim cô ấy tan nát”. Giản Triệt thở dài mạnh hơn nữa, nước mắt ứa ra, thừa nhận: “Anh biết, người làm Đồng bị tổn thương nhất, đau đớn nhất chính là anh”.

“Không! Không phải đâu!”, Hiểu Khê lắc đầu: “Chuyện này nếu cứ tiếp diễn sẽ không ổn tí nào. Nhưng anh quan tâm, yêu thương em gái mình cũng không có gì sai. Anh chẳng có lỗi gì cả! Nếu anh biết chuyện mà không ngó ngàng gì tới cô ấy mới là một ông anh tồi. Đồng cũng không có lỗi. Cô ấy là nạn nhân, là người vô tội. Cô ấy chẳng biết chuyện gì cả…”.

Trời ơi, phải làm thế nào bây giờ?

“Buổi học đến đây chấm dứt”

Cô giáo tiếng Anh vừa dứt lời, cả lớp đã ồn ào thu dọn sách vở, xô nhau chạy ra khỏi lớp như có hàng bán hạ giá ở ngoài đang chờ đợi vậy. Hôm nay là ngày cuối tuần nên ai nấy đều phấn khởi ra mặt. Chỉ riêng mình Hiểu Khê là khác người. Cô chậm chạp cất đồ vào túi, lử khử khác hẳn tác phong nhanh nhẹn hàng ngày. Thái độ khác thường của cô không lọt qua mắt của “phóng viên tập sự” Tiểu Tuyền. Cô ta toét miệng ra hỏi: “Hiểu Khê này, sao nom cậu mệt mỏi như bị ốm thế?”. Hiểu Khê thừa nhận: “Ừ, không hiểu sao mình thấy người mệt quá!”. Tiểu Tuyền nháy mắt, ra chiều am hiểu: “Chắc tại bạn trai khỏe quá đây, cậu mệt là đúng rồi”.

Hiểu Khê cười rũ rượi, đến bó tay trước cô bạn lẻo mép này. Cô đùa, đáp lại: “Ừ, thế nên mình mới định về nhà chịu trận đây”. Tiểu Tuyền đột nhiên ló đầu ra khỏi khung cửa sổ, hớn hở reo lên như bắt được vang: “Lại có một trai đẹp đến cống nạp kìa”. Hiểu Khê nhìn ra theo, té ra là Hạo Nam đang oai phong tiến tới. Hiểu Khê rụt đầu lại, than: “Để mình cậu hưởng thụ đi. Anh ta, mình chả dám dây”. Tiểu Tuyền cũng chối đây đẩy: “Không không, dạng người đẹp trai nhưng nóng nảy như anh ta chỉ đáng để từ xa chiêm ngưỡng thôi. Hoặc chí ít cũng phải có các cô gái mạnh mẽ như cậu mới trị nổi. Dạng yếu đuối nhát gan như tớ thì phải tránh xa. Nếu không, e rằng chết không đất dung thân”. Hiểu Khê lại không nhịn được cười: “Trời ơi, Tiểu Tuyền, cậu cũng đươc xếp vào dạng yếu đuối sao?”

Vừa ra khỏi cửa lớp, Hiểu Khê đã đụng ngay Hạo Nam. Cô bất đắc dĩ phải cất tiếng chào. Thật ra Hiểu Khê không muốn dính dáng tới Hạo Nam tí nào, nhằm tránh những sự cố va chạm không cần thiết. Thế nên cô phải vừa lịch sự tránh né, vừa không muốn mích lòng bác Đông và Hạo Tuyết. Hạo Nam cất tiếng, mặt mũi cũng lạnh tanh chẳng khác gì Lưu Băng: “Mẹ nói tôi tới đón cô về ăn cơm. Lưu Băng đã tới rồi”. Hiểu Khê lòng bực bội, tại sao cứ phải ngoằng thêm Lưu Băng vào cô nhỉ? Hạo Nam lại giục: “Nhanh lên, xe đang chờ ở cổng”.

Bất đắc dĩ Hiểu Khê phải đi theo Hạo Nam. Cả trường lại đổ dồn ra hành lang nhìn họ và không ngớt bình phẩm: “Trời ơi, nhanh lên, thật không thể tin nổi, là Đông Hạo Nam và Minh Hiểu Khê kìa!”. “Ủa, sao họ lại đi với nhau, Lưu Băng đâu? Hay là mối tình tay ba?”. “Sao không thấy họ cãi cọ hoặc đánh nhau như mọi lần nhỉ? Hòa bình rồi sao? Xem ra không phải hết hy vọng”… Hiểu Khê bất lực, đành bịt tai gắng đi tiếp. Hạo Nam mặt mũi vẫn lạnh tanh như không có chuyện gì xảy ra.

“Đứng lại. Con nha đầu thối kia!”, một tiếng thét vang to. Cả trường lại dậy sóng, sắp có trò vui xem rồi. Hiểu Khê quay lại. Thì ra lại là người quen Thiết Sa Hạnh, vợ chưa cưới của Lưu Băng. Khác với lẩn trước chỉ đi một mình, Thiết Sa Hạnh lần này mang theo hai vệ sĩ nam to khỏe, tay cuồn cuộn cơ bắp. Đám sinh viên trường Quang Du hết “Ồ” lại “À”, ra chiều thích thú và đầy hưng phấn. Hiểu Khê thờ ơ liếc nhìn Thiết Sa Hạnh rồi vẫn cắm cúi đi tiếp. Lúc này cô và Hạo Nam đã ra tới giữa sân. Thiết Sa Hạnh thấy mình bị lờ đi, căm tức quát lớn hơn: “Minh Hiểu Khê, đồ nha đẩu thúi. Ngươi sợ tới mức không dám trả lời ta sao?”

Minh Hiểu Khê vẫn không đáp, chỉ nghĩ bụng, “Tội quái gì phải nói chuyện với kẻ ngu ngốc như cô ta nhỉ? Thật phí hơi”. Thiết Sa Hạnh hung hăng tuyên bố: “Ngươi phải tránh xa anh Lưu Băng!”. Hiểu Khê khách sáo hỏi: “Vậy sao? Còn gì nữa không?”. Thiết Sa Hạnh vung con dao sắc trong tay lên, đe dọa: “Nếu không, tính mạng ngươi khó chu toàn”. Đám học sinh hoảng quá, ồ hết cả lên. Chỉ có Hiểu Khê vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra: “Đó là tất cả những điều hôm nay cô muốn nói phải không?”. Thiết Sa Hạnh hùng hồn tuyên bố: “Đúng thế!”. Hiểu Khê gật đẩu nói: “Nếu không còn gì nữa thì chào nhé!”, rồi quay người định đi tiếp.

Thiết Sa Hạnh thấy dọa nạt Hiểu Khê có vẻ không xi nhê gì thì tức tối dậm chân bành bạch, gào lên: “Đứng lại. Không được đi”. Hiểu Khê đứng lại, không hề sợ sệt. Cô xoay người nhìn Thiết Sa Hạnh, ngạc nhiên hỏi: “Lạ thật, chẳng phải cô vừa nói đã nói xong hết mọi chuyện còn gì?”. Thiết Sa Hạnh mặt mũi đỏ tía tai, tiếp tục quát: “Ngươi phải hứa một điều, nếu không...”. Hiểu Khê hỏi vặn lại: “Nếu không thì sao? Cô dọa tôi chắc?”. Thiết Sa Hạnh không nói nhiều, hất cằm lên một cái, hai vệ sĩ lực lưỡng liền tiến lên. Cô ta đắc thắng, nhìn Hiểu Khê, dằn mặt: “Nếu ngươi không chịu ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho cạo sạch lông mày ngươi. Ha ha ha… để xem Lưu Băng còn dám thích một con bé mặt mũi nhẵn nhụi như… lợn cạo không?”

Đám sinh viên trường Quang Du ồ lên bất bình. Đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến một cô gái hung dữ ở bên ngoài dám tới trường Quang Du ăn hiếp học sinh của trường. Ai nấy đều tức giận và ra sức kêu gào cổ vũ cho Hiểu Khê. Giờ đây trận chiến giữa Hiểu Khê với Thiết Sa Hạnh không chỉ đơn thuần là tranh chấp bạn trai, mà còn giành giật lòng tự trọng cho những người con trường Quang Du. Cảm nhận được tấm thịnh tình của họ, Hiểu Khê quay lại đáp lễ rồi nhìn Thiết Sa Hạnh chằm chằm, nói dằn từng tiếng: “Cô đừng tự tin quá đáng. Chuyện tôi và Lưu Băng, cô không làm gì được đâu. Hơn nữa, hành vi đe dọa của cô thật bẩn thỉu, thật vô liêm sỉ, vô văn hóa. Cô không biết rằng tôi từ trước tới nay chưa từng sợ bất cứ ai, bất cứ điều gì không?”.

Thiết Sa Hạnh điên tiết, giục vệ sĩ: “Nó thích uống rượu phạt, xông lên!”. Một tên vệ sĩ hùng hổ bước lên theo lệnh của chủ. Hạo Nam đứng quan sát nãy giờ, đột ngột lên tiếng: “Tên kia, mày dám động vào cô ấy thì ăn đấm của ta trước nhé!”. Thấy Hiểu Khê được Hạo Nam bênh vực, Thiết Sa Hạnh càng lồng lộn **** mắng: “Con ranh kia ghê thật. Một mình Lưu Băng còn không đủ sao? Dám quyến rũ cả người khác thế này? Còn bênh vực nhau nữa à? Đánh chết nó cho ta”. Tên vệ sĩ lao về phía Hạo Nam, đấm thật lực vào mặt anh. Mọi người, kể cả Hiểu Khê, đều “Ối” lên một tiếng rõ to. Ai nấy đều hoảng sợ, chăm chăm nhìn xuống đất xem hàm răng của Hạo Nam có bị rớt xuống không. Thật bất ngờ, đai đen Hạo Nam đã lẹ làng xoay người, tránh được cú đấm thôi sơn, đánh móc vào bụng tên vệ sĩ một đòn đau điếng, khiến gã ngã chúi xuống đất, rên la ầm ĩ.

Thấy tình hình bất lợi, Thiết Sa Hạnh phẩy tay ra hiệu cho tên vệ sĩ thứ hai xông lên. Hắn lén tới sau người Hạo Nam, định ra đòn bẩn. Hiểu Khê nhanh như cắt phi thưởng một cước vào người hắn. Hắn lập tức ngã nhào vào đám đông, không hiểu tại sao mình lại bị ngã. Cô phủi bụi trên quần áo, cười nhạt: “Còn dám đánh lén không hả?”. Đoạn, cô quay ra phía đám sinh viên đang xúm đông gần đó, nói lớn: “Mọi người có thấy không? Chúng dám đến thách thức, đe dọa người của Quang Du ngay tại Quang Du. Chúng ta cần cho chúng một bài học nhớ đời”. Đám học sinh hò reo, xông vào túm chặt lấy hai tên vệ sĩ, đánh một trận tơi bời. Hạo Nam phủi tay đứng coi, nét mặt rất vui vẻ.

Hiểu Khê quay người lại cười to với Thiết Sa Hạnh, nói: “Cô còn muốn nói gì nữa? Mau mang người về đi”. Thiết Sa Hạnh tức tối tới mức mặt mày nhợt nhạt, hét to: “Ta không thể để ngươi thoát”, rồi lao thẳng tới Hiểu Khê, tay vẫn nắm chặt con dao sáng loáng. Hiểu Khê chỉ kịp đẩy cô ta sang một bên nhưng không kịp, cánh tay cô đã chịu một vết rạch, máu tươi tuôn ra xối xả. Hạo Nam phẫn nộ, túm chặt lấy Thiết Sa Hạnh, đánh mạnh văng dao ra và đấm đá cô ta như mưa. Hiểu Khê hốt hoảng, chỉ sợ cơn nóng giận của Hạo Nam một khi đã bùng lên thì khó lòng có thể kiềm chế, liền vừa một tay bịt vết thương, một tay xông tới can ngăn: “Dừng tay. Đừng đánh nữa.Nếu không cô ta chết mất”.

Đông Hạo Nam vẫn tức giận, nhất quyết không chịu dừng tay. Hiểu Khê đành đẩy anh ta ra, giật phắt con dao nhỏ văng dưới đất gần đó, xoẹt hai phát, xén gọn đôi lông mày của Thiết Sa Hạnh rồi nói: “Xem ra cô thích cạo lông mày của người khác lắm. Nay tôi làm trước cho cô học tập. Về nhà soi gương nhé”. Thiết Sa Hạnh bật khóc nức nở, vừa che mặt vừa **** bới om sòm: “Minh Hiểu Khê, ta sẽ giết ngươi. Ta nhất định sẽ báo thù”. Hiểu Khê lắc đầu: “Hừm, thói xấu không bỏ. Thật đúng là đồ hiếu chiến. Toàn thể học sinh Quang Du đã nghe thấy rồi, đã chứng kiến rồi. A, các anh bảo vệ đã tới…” Đội bảo vệ của trường Quang Du vừa chạy tới đã nhanh tay xốc Thiết Sa Hạnh và hai tên vệ sĩ dậy, quát mắng: “Các ngươi thật to gan, dám đánh sinh viên trường ta giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Đi. Tới đồn cảnh sát.Chúng ta sẽ giao các ngươi để họ truy cứu”. Nói xong, họ liền lôi ba kẻ thảm bại kia đi. Cả trường nhảy múa tưng bừng, reo hò ầm ĩ như ngày hội. Những tiếng reo vang “Minh Hiểu Khê, Minh Hiểu Khê!” nghe thật rộn ràng.

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Chữ kí của Heo Ái Hanh

Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (V) - Thủy tinh trong suốt

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Kho truyện 9A2 :: Tác phẩm :: Nơi xuất bản-
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất