Kho truyện 9A2
Kho truyện 9A2
Kho truyện 9A2
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Kho truyện 9A2

Dành cho các bạn ưa thích văn học
 
Trang ChínhTrang Chính  Yuki VillageYuki Village  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  


Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốtXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Fri Jul 23, 2010 3:38 pm
Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_06
Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_01Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_02Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_03
Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_04Heo Ái HanhDiễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_06
Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_07Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_08Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt Bgavatar_09
Member - Heo Ái Hanh
Thiên tài văn học
Thiên tài văn học
Posts : 174
Join date : 06/11/2009
Age : 28
Đến từ : Hải Phòng citi
Posts : 174
Join date : 06/11/2009
Age : 28
Đến từ : Hải Phòng citi

Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt Vide

Bài gửiTiêu đề: Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt
http://www.new.tangban.net

Bản tin đặc biệt hấp dẫn nhất trong tháng của Học viện Quang Du. Chuyện tình kinh thiên động địa của cặp trai tài, gái sắc Mục Lưu Băng và Minh Hiểu Khê đang tới đỉnh cao trào! Nội dung bản tin đã viết tỉ mỉ như sau: Chàng công tử đẹp trai Mục Lưu Băng đã dọn đến nhà trọ của Minh Hiểu Khê, bắt đầu cuộc sống chung hạnh phúc. Khi lên lớp, Hiểu Khê thấy Tiểu Tuyền nháy mắt hỏi cô: “Sao, mùi vị sống chung thế nào?”. Hiểu Khê ngơ ngác: “Mùi vị gì cơ? Sống chung gì cơ?”. Tiểu Tuyền đặp vào vai Hiểu Khê, nhìn cô tinh nghịch: Cậu lại còn giả vờ không hiểu sao? Cậu đang sống chung với Lưu Băng còn gì? Mùi vị của anh ta chứ ai nữa”.

Hiểu Khê tức tối buông hai tiếng gọn lỏn: “Đồ quỷ!”. Tiểu Tuyền năn nỉ: “Cậu thương mình, kể cho mình nghe đi. Mình quan tâm tới hai cậu thôi”. Hiểu Khê hừ một tiếng, đáp: “Mình không dại. Mình mà kể ra, cậu sẽ mang tin tức bán ngay cho đám kí giả quái quỷ của trường”. Bị Hiểu Khê đoán trúng, Tiểu Tuyền vẫn tỉnh bơ, thậm chí còn cười chống chế: “Thế mới gọi là bạn tốt có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia chứ. Cậu yêu đương hạnh phúc, còn mình có bạn trai đâu. Thế nên cậu phải tạo điều kiện cho mình kiếm chác chút đỉnh chứ?”. Hiểu Khê thở dài ngao ngán, chợt cô nhớ ra một chuyện quan trọng, liền thắc mắc: “Mà tại sao mọi người lại quan tâm tới mình và Lưu Băng thế nhỉ?”

Tiểu Tuyền chậc chậc một hồi, ra ý chê cô kém hiểu biết: “Hỏi thừa quá đi. Mục Lưu Băng là thần tượng của bao cô gái, đẹp trai, lạnh lùng”. Hiểu Khê băn khoăn: “Đó là về phía anh ấy, còn mình, tại sao mọi người không thù oán và căm ghét mình khi đã cưa đổ thần tượng của họ? Trái lại, họ còn rất hứng thú quan tâm tới mình?”. Tiểu Tuyền cười phá lên: “Cậu nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì? Tất nhiên có người hận cậu chứ, nhưng chả ai dám thể hiện đâu. Võ công của cậu giỏi như thế, từng đánh bại cả Hạo Nam. Giờ đây ba công tử Quang Du lại chơi thân với cậu, còn ai dám nghĩ tới chuyện với cậu nào. Ngay cả thầy cô giáo cũng đối xử đặc biệt với cậu, nhất là môn hình học. Cậu không thấy sao? Kỳ thi vừa rồi cậu đã được điểm tối đa còn gì”.

Hiểu Khê ấm ức thanh minh: “Mình thi được là do công sức ngày đêm ôn tập, lại có anh Giản Triệt kèm cặp đấy chứ. Cậu đừng có… hiểu lầm”. Tiểu Tuyền xua tay: “Không quan trọng, không quan trọng. Dù sao, họ cũng chẳng làm được như cậu, Lưu Băng luôn lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng lại chịu cậu. Ai nấy đều phục cậu đấy. Thế nên cậu tuyệt đối an toàn không ai dám gây sự gì cả”. Hiểu Khê ngắm Tiểu Tuyền hồi lâu, thán phục nói: “Tiểu Tuyền này, sau này cậu muốn làm nghề gì? Nếu cậu không trở thành chuyên gia phân tích thì quả là tổn thất lớn nhất của nhân loại!”. Tiểu Tuyền cười đắc ý: “Thật sao? Cậu nghĩ như vậy sao?”.

Hiểu Khê chợt nhìn đồng hồ. Trời ơi, đã muộn giờ hẹn mất rồi. Không chào từ biệt Tiểu Tuyền, cô vội vã dọn dẹp túi xách, chạy như bay ra khỏi phòng học. Tiểu Tuyền cuống cả lên, dậm chân bành bạch, la lối: “Ơ, cậu đi đâu thế. Cậu vẫn chưa kể chuyện tình của cậu mà?”. Hiểu Khê đến là buồn cười cô bạn nhiều chuyện. Cô vẫn ra sức chạy và ném lại câu trả lời: “Để lần sau, mình nhất định sẽ kể!”

Hiểu Khê chạy như bay như ma đuổi tới siêu thị 24 giờ, vội vã mua những thứ cần thiết rồi lại tiếp tục chạy về nhà. Cầu mong không quá trễ. Nhưng vừa tới khu nhà trọ, cô đã thấy một đám người đứng chen chúc. Đó là Mục Lưu Băng, Phong Giản Triệt, Đông Hạo Nam, Hạo Tuyết và Hy Khách Đồng. Họ có vẻ sốt ruột vì chờ lâu. Vừa nhìn thấy cô, Hạo Tuyết đã reo lên: “A, chị Hiểu Khê đã về, may quá, bọn em mệt quá, không thể đứng nổi nữa”. Hiểu Khê vừa thở hổn hển vừa đáp: “Chị… chị… đã gắng… chạy nhanh lắm rồi”. Thấy cô lỉnh kỉnh bọc to bọc nhỏ, mồ hôi đầm đìa trên trán, Giản Triệt bước tới chìa tay ra: “Đưa anh cầm hộ nào. Vào nhà thôi, em đã về là hay rồi”.

Hiểu Khê liếc sang phía Lưu Băng vẫn đứng lơ ngơ như nghe chuyện người ngoài. Cô than thầm, chỉ có anh Triệt là quan tâm tới mọi người nhất. May được anh ấy xách hộ đồ, tay mình mỏi rã rồi. Cửa nhà vừa mở, mọi người vui vẻ ùa vào. Hạo Tuyết gieo mình xuống một chiếc ghế, rối rít bóp chân, than: “Đau quá, đau quá! Lần sau chị Hiểu Khê đánh thêm cho anh Lưu Băng một chìa khóa nhà nhé. Để lần sau bọn em đến chơi không phải chờ đợi nữa”. Hiểu Khê đang tu nước, nghe vậy suýt phát sặc. Tại sao phải đưa chìa khóa cho Lưu Băng? Anh ta là gì với mình đâu? Cô ấm ức nhưng không dám nói.

Hạo Tuyết đã chuyển sang đấm lưng, hờn trách: “Ghế nhà chị cứng quá, đau lưng ghê. Lần sau chị nhớ mua ghế nệm mềm nhé!”. Hiểu Khê thấy lửa giận bừng bừng: “Hừm, đồ con nhà giàu có khác. Đã đến nhà người ta chơi còn chê bai. Hôm nay mình không dạy cho nó một bài học thì không gọi là Minh Hiểu Khê nữa”. Hạo Tuyết không hề hay biết, vẫn thao thao bất tuyệt: “Chị mua nhiều đồ ăn thế? Định đãi bọn em món gì đây?”. Hiểu Khê đáp sẵn: “Lẩu”. Hạo Tuyết vỗ tay hoan hô: “Hay quá! Hay quá! Hôm nay đông đủ thế này, ăn lẩu mới tuyệt”. Hiểu Khê cười: “Chị sẽ cố làm nhanh đây, nhưng nếu vậy cần người giúp một tay nào”.

Đông Hạo Tuyết rụt cổ lại, im bặt. Giản Triệt tốt bụng nhanh nhẩu đứng lên: “Em có cần gì không? Để anh giúp cho”. Hiểu Khê lắc đầu, rồi tiến thẳng tới Hạo Tuyết, lôi tuột cô bé vào bếp. Hạo Tuyết rên rỉ van xin: “Đừng mà, chị, đừng, chị thương em với. Ai đó giúp em với…”. Mấy người đứng quanh đó liếc nhìn hai người với vẻ thờ ơ. Chẳng ai có vẻ muốn ra tay giúp Hạo Tuyết cả. Cô bé thật là cô ấm con chiêu, chẳng biết làm gì nên hồn. Dưới sự trợ giúp của Hạo Tuyết, căn bếp của Hiểu Khê chẳng mấy chốc biến thành một đám rối mù. Hiểu Khê rốt cục mất hết kiên nhẫn, đành phải đuổi tống cô bé trở lại phòng khách.

Đồng tình nguyện vào giúp Hiểu Khê, nhanh nhẹn thu dọn, nhặt rau, khiến Hiểu Khê hết sức ưng ý. Trong bếp, Hiểu Khê vừa làm vừa thắc mắc: “Này Đồng, tại sao cậu không tránh khi Phong phu nhân định ra tay?”. Đồng định lảng đi nhưng bị Hiểu Khê tóm gọn, cứ nằng nặc đòi trả lời. Cô ta cười đau khổ, thừa nhận: “Hẳn nào anh Triệt cứ khen cậu thông minh. Quả đúng vậy”. Hiểu Khê vẫn băn khoăn: “Lạ thật, cậu không thấy Phong phu nhân vô lý sao? Sao cậu cứ đứng ỳ ra đó chịu đòn vậy. Mình như thế thì không thể chịu được”. Giọng Đồng nghẹn ngào: “Mình không thể, đó là mẹ của anh Triệt”. Hiểu Khê gật gù như ngộ ra được điều gì: “Hà hà, nhất định là cậu rất mê anh Triệt…”. Đồng im lặng, không phản ứng. Hiểu Khê rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đoan chắc nhận định của mình là đúng.

Trên bàn ăn, Hiểu Khê vẫn lẩn quẩn với suy nghĩ về tình cảm của Đồng dành cho Giản Triệt. Bất giác cô không khỏi ngắm Triệt, quan sát nét mặt và thái độ của anh. Hạo Tuyết khua tay trước mặt Hiểu Khê, kêu la: “Trời ơi, sao chị nhìn anh Giản Triệt đắm đuối như vậy. Anh Lưu Băng ghen thì sao? Đánh nhau mất”. Hiểu Khê bực bội lườm Hạo Tuyết rồi cúi xuống bát ăn. Con nhỏ này lanh chanh quá đi mất. Không hiểu có ai hiểu lầm không nhỉ? Vừa nghĩ tới đây, cô thấy Lưu Băng lạnh lùng cất tiếng: “Cô ấy muốn ngắm ai mặc kệ, chẳng liên quan gì đến tôi!”. Hạo Tuyết được dịp la lớn, giọng đắc thắng: “Đấy, em nói có đúng không? Anh Lưu Băng ghen rồi đấy, giọng anh ấy chua như dấm. Ha ha, tảng băng lạnh lùng đã tan rồi, sức mạnh tình yêu muôn năm”.

Giản Triệt cốc lên đầu Hạo Tuyết, mắng: “Trật tự nào, nếu không em sẽ không những không được yên ấm ngồi đây ăn, mà còn nhiều điều không hay chờ đợi đấy”. Hạo Tuyết đưa mắt nhìn Hiểu Khê và Lưu Băng đang gườm gườm nhìn cô, im lặng một lúc cô bé lại phá lên cười: “Ha ha, nhìn mặt đôi tình nhân này kìa, đỏ như gấc vậy. Buồn cười quá đi mất”. Mọi người quay lại nhìn rồi cũng phá lên cười.

Ăn tối xong, mọi người quây quần ngồi uống trà và nói chuyện. Giản Triệt hỏi Lưu Băng bằng giọng rất thông cảm: “Chuyện nhà cậu vẫn chưa giải quyết xong phải không? Giờ định sao?”. Lưu Băng chán nản gật đầu, không đáp. Đồng kể: “Sau khi hai cô cậu bỏ đi, Mục lão gia nổi trận lôi đình, tính khí thay đổi khủng khiếp, làm ai nấy đều phát sợ”. Lưu Băng đột nhiên dặn Đồng: “Mua hộ tôi cái giường xếp nhé! Tôi sẽ ở lai đây lâu”. Hiểu Khê ấm ức phản đối: “Ơ ơ, tại sao lại vậy?”. Hạo Tuyết ranh mãnh kêu: “Em thấy thật không cần thiết, cần gì phải ngủ riêng nhỉ? Hai người đã yêu nhau, ngủ chung giường mới phải chứ?”.

“Bốp!”, mặt Hạo Tuyết lập tức sưng vù. Cô bé đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, miệng mếu máo không nói nổi thành lời. Kẻ bất ngờ ra đòn đánh Hạo Tuyết không ai khác là Đông Hạo Nam, anh trai cô bé. Hạo Nam không nói không rằng, đứng phắt dậy, gườm gườm nhìn tất cả mọi người rồi bỏ đi. Lưu Băng và Hiểu Khê ngẩn cả ra, không ai kịp có phản ứng gì. Giản Triệt cố giấu một tiếng thở dài. Hiểu Khê quay sang nhìn lại mặt Hạo Tuyết, xót xa: “Trời ơi, sao anh ấy đánh con bé mạnh như vậy? Anh ta điên hay sao ấy nhỉ?”

Hạo Tuyết thút thít, kể tội: “Dạo này tính khí của anh ấy rất quái lạ… nóng nảy, cáu gắt… Mẹ em và em đều sợ anh ấy, đều coi anh ấy như trái bom định giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Chỉ cần không hài lòng thứ gì, anh ấy lại lôi em ra đánh… rất tàn nhẫn… làm em rất đau. Như thể em…không phải là… em gái của anh ấy”. Hiểu Khê bực tức nói: “Thật dã man! Anh ta cần phải được dạy một bài học”. Hạo Nam đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Hiểu Khê thật rõ nét, chắc hẳn khó có thể xóa mờ. Thật bực mình khi cô không thể ra tay với anh ta được, chỉ vì Hạo Nam là anh trai của Hạo Tuyết.

Hiểu Khê an ủi Hạo Tuyết: “Nín đi em, đừng khóc nữa, sau này phải để ý hơn. Nếu thấy Hạo Nam bắt đầu nổi nóng thì em tránh đi chỗ khác. Còn nếu anh ấy vẫn đánh em, em cứ đến nói với chị. Chị nhất định sẽ đến nói chuyện với anh trai em”. Hạo Tuyết càng khóc lớn hơn, ôm lấy cô: “Ôi ôi, em chết mất. Sao em khổ thế này, chị Hiểu Khê tốt với em quá!”

Hôm sau, Đồng tỏ ra là một thuộc hạ đáng tin cậy, làm việc đâu ra đấy. Cô đã mang ngay một chiếc giường xếp mới mua tới nhà trọ của Minh Hiểu Khê, bất chấp chủ nhà có đồng ý hay không. Hiểu Khê nghi ngờ chính mình. Cô không hiểu sao mình có thể nhượng bộ con người băng giá như Lưu Băng hết lần này tới lần khác. Thậm chí Hiểu Khê còn đánh thêm một chìa khóa khác đưa cho anh, chính thức chấp nhận cuộc “sống chung” với công tử họ Mục.

Từ ngày Lưu Băng dọn tới, Hiểu Khê khá mệt mỏi vì quá nhiều trách nhiệm, tới mức cô cảm tưởng mình đã trở thành một “bà cụ non”. Mỗi sáng cô phải tìm mọi cách lôi bằng được Lưu Băng dậy (vì anh ta chuyên ngủ trễ), rồi lại lo làm điểm tâm, cơm trưa, cơm tối (vì dạ dày của anh ta không tốt nên cô phải vừa phải nấu món ăn hợp khẩu vị, lại phải bảo đảm đủ dinh dưỡng). Rồi Hiểu Khê còn có một đống việc không tên như dọn dẹp nhà cửa (vì Lưu Băng luôn vứt rác bừa bãi), giặt đồ (vì anh ta là người ưa sạch sẽ, không bao giờ chịu mặc hai ngày một bộ đồ). Hiểu Khê ngán ngẩm và quyết định thử… đình công không giặt quần áo một ngày. Cô định bụng sẽ dạy cho Lưu Băng cách tự chăm sóc và tự giặt quần áo. Thật không ngờ do hết đồ sạch để mặc, Lưu Băng chọn cách… mặc độc cái quần đùi… đi lại trong nhà, cương quyết không vào giặt đồ.

Trời ơi! Hiểu Khê rên rĩ. Sao trên đời này còn nhiều kẻ lười đến nỗi thế. Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài được. Lạ thay bao cô gái lại si mê vẻ đẹp lạnh lùng của anh ta đến vậy. Hẳn tại họ chưa có quá trình tiếp xúc gần gũi với anh ta như cô hiện nay. Dọn dẹp, giặt giũ xong, Hiểu Khê bưng món ăn duy nhất ra bàn ăn. Cô vừa ngồi phịch xuống ghế, toàn thân rã rời, thì Lưu Băng chỉ đũa, ngó nghiêng: “Sao chỉ có một món nhỉ?”. Hiểu Khê ngán ngẩm, la lên: “Hừm, lại còn chê bai. Có đồ ăn là tốt rồi. Em phải lục lọi hết các đồng xu cuối cùng còn sót lại trong ngăn kéo đấy”. Cô nghẹn ngào nói tiếp: “Không biết… ngày mai… chúng ta ăn bằng gì… Em hết sạch tiền rồi… Hai người… thật là quá mức chi tiêu… Hay là ngày mai em đi tìm việc nhỉ?”

Lưu Băng bưng bát cơm lên, cắt ngang: “Ăn đi!”. Hiểu Khê thật không biết phải xử lý con người sống trên mây này như thế nào. Đang ăn, Lưu Băng chợt nhớ ra điều gì, ngừng lại nói: “Ngày kia là sinh nhật Giản Triệt. Anh ta nhờ anh chuyển lời mời em”. Hiểu Khê ngừng nhai, băn khoăn nghĩ, sinh nhật anh Triệt à? Hay quá, nhưng mình biết tặng gì đây khi… không còn đồng xu dính túi. Tất cả cũng tại tay Lưu Băng ăn bám này. Hiểu Khê bực bội lườm Lưu Băng một cái, song mặt anh ta vẫn lạnh tanh, không chút phản ứng. Và nốt miếng cơm, Lưu Băng ngước nhìn Hiểu Khê, thủng thẳng thông báo: “Đồng sẽ đi cùng chúng ta dự sinh nhật Giản Triệt”.

Nhớ lại cảnh Phong phu nhân định đánh Đồng, Hiểu Khê lo ngại: “Ơ, thế còn… Phong phu nhân?”. Lưu Băng không đáp, buông bát, đứng dậy, đi thẳng về phòng, dập tắt luôn ý định nhờ rửa bát hộ của Hiểu Khê. An nốt chỗ đồ ăn ít ỏi còn lại, Hiểu Khê mệt mỏi thu dọn chén bát và ao ước mau chóng tới một ngày đẹp trời có thể chấm dứt cảnh sống thế này. Tới ngày đó, chắc chắn cô phải ăn mừng.

Trong một siêu thị lớn, Hiểu Khê lếch thếch chạy sau Hạo Tuyết, giọng khẩn khoản thật tội nghiệp: “Tuyết ơi, em xem mấy tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa chọn được món quà gì sao? Chân chị không lê nổi nữa rồi”. Hạo Tuyết xem ra không hề mệt mỏi, vẫn mải mê lướt nhìn các món đồ trong các quầy kính, hồ hởi nói: “Không, em thấy vẫn ổn lắm. Nhất định em sẽ tìm ra được một món quà thật đặc biệt tặng anh Triệt”. Anh mắt Hạo Tuyết mơ màng, cô bé vẫn như đắm mình trong giấc mơ ngọt ngào: “Món quà của em phải là món quà mà anh Triệt thích nhất trong lần sinh nhật thứ mười chín này. Anh ấy sẽ phải giữ nó bên mình không rời, tới tận khi đầu bạc răng long…”.

Hiểu Khê thấy rùng mình. Chao ôi, quả là lãng mạn. Hình như cô chưa từng tặng quà cho người mình yêu. “Thế đó sẽ là món quà gì?”, cô buột miệng hỏi. Hạo Tuyết lập tức ỉu xìu, đáp: “Em vẫn chưa nghĩ ra, chị nghĩ giúp em với”. Hiểu Khê nhăn trán suy nghĩ. Chợt Hạo Tuyết thì thầm: “Chị có nghĩ là Đồng sẽ tới dự không? Em thật không thích chị ấy. Chị ấy kỳ lạ làm sao ấy, không thể nói rõ được. Chỉ cần chị ấy xuất hiện, bầu không khí trở nên quái đản ngay”. Hiểu Khê cũng gật gù, cảm thấy những lời của Hạo Tuyết không phải vô lý. Hạo Tuyết vẫn kể tiếp: “Từ nhỏ, anh Triệt đối xử đặc biệt tốt với cô ấy. Em có cảm giác Đồng rất thích anh Triệt, nhưng cũng muốn né tránh anh ấy. Thật không ai hiểu nổi”. Rồi cô lắc mạnh tay Hiểu Khê, lo lắng hỏi: “Theo chị, anh Triệt có thích cô ấy hay không? Nếu có, em phải làm sao đây…?”

Trông sắc mặt Hạo Tuyết đột ngột ỉu xìu, Hiểu Khê lúng túng, không biết phải an ủi ra sao. Mãi một lúc sau, cô mới nhớ ra và thắc mắc: “Sao cơ? Mọi người đã chơi với nhau từ nhỏ? Là bạn thanh mai trúc mã sao?”. Hạo Tuyết gật đầu, thừa nhận: “Vâng, từ nhỏ, em và anh Hạo Nam đã chơi với anh Triệt và anh Lưu Băng. Do Đồng luôn đi theo anh Lưu Băng như hình với bóng nên cũng biết nhau luôn. Mà chắc chị chưa biết nhỉ? Đồng là một đứa trẻ mồ côi, mới sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, chính Mục bá bá đã nuôi cô ấy”. Hiểu Khê xót xa: “Thật thế sao? Cô ấy đáng thương quá…”. Hạo Tuyết bĩu môi: “Hừm, chị và anh Triệt nói y hệt nhau, ai cũng kêu cô ấy đáng thương. Cô ta chỉ muốn anh Triệt động lòng thôi. Hừm, định muốn anh Triệt thương xót sao?”

Hiểu Khê nghe thấy thật chói tai, liền kéo ngay Hạo Tuyết tới trước một chiếc gương lớn gần đó, nói: “Em nhìn kĩ mình xem nào. Lúc nào cũng đố kị như vậy, mặt mũi liệu có vui vẻ được không? Chị như anh Triệt sẽ bỏ chạy xa bay đấy!”. Rồi cô nghiêm nghị nói tiếp: “Chẳng phải em yêu quý anh Triệt vì anh ấy tài hoa và luôn tốt bụng sao? Vậy anh ấy thương xót Đồng có gì không được? Nếu em ghét Đồng như vậy, anh Triệt sẽ thấy em không đáng yêu tí nào, đúng không?”. Hạo Tuyết cúi đầu, đứng im thin thít. Hiểu Khê xoa đầu cô bé, động viên: “Thôi em, đừng nói xấu Đồng nữa. Tập trung suy nghĩ nên mua món quà gì thật ý nghĩa cho anh Triệt đi!”.

May có Hiểu Khê nhắc nhở. Hạo Tuyết tươi tỉnh ngay: “Vâng vâng, phải đi tìm quà thôi. Chị phải đưa em đi tìm quà tiếp nhé. Em không chịu để chị bỏ rơi em đâu đấy”. Hiểu Khê rầu rĩ, lê tiếp đôi chân mỏi nhừ theo sau Hạo Tuyết. Vừa đi cô vừa nghĩ tới gương mặt tươi sáng và đôi mắt đẹp của Giản Triệt làm nguồn động viên.

Sinh nhật Giản Triệt, Hạo Tuyết mặt tươi rói trao cho anh một gói quà được gói ghém rất sang trọng, dịu dàng nói: “Chúc mừng sinh nhật, mong anh thích món quà này”. Trong gói quà là một chiếc đồng hồ đeo tay tuyệt đẹp mà Hạo Tuyết gửi gắm hy vọng Giản Triệt sẽ nhớ tới mình từng giờ từng phút mỗi khi anh xem giờ. Giản Triệt cám ơn và mở gói quà. Anh tấm tắc: “Đẹp quá, cám ơn em. Nhưng món này đắt quá, em không cần phí tiền như vậy”. Hạo Tuyết bụng mừng như mở cờ. Khen quà đẹp vậy chắc chắn anh ấy thích rồi.

Đồng xuất hiện trong chiếc váy đầm đen dài tuyệt đẹp, cô khẽ khàng nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ”. Triệt ngẩng lên nhìn Đồng, ánh mắt như phủ hơi sương, mơ màng. Lưu Băng hờ hững nhắc: “Công của mình đó! Thuyết phục mãi mới chịu tới”. Giản Triệt mừng rỡ khoác vai Lưu Băng: “Cám ơn cậu nhiều lắm. Đúng là bạn tốt có khác”. Đồng tới trước mặt Giản Triệt, tháo luôn sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, chìa ra trước mặt anh, khẽ nói: “Tặng anh này!”. Hạo Tuyết bực tức, lẩm bẩm: “Sao cô ta dám…”. Hiểu Khê tò mò vì chưa hiểu rõ sự tình, kéo tay Hạo Tuyết ra ý hỏi. Cô bé quay sang, nói nhỏ giải thích: “Đó là sợi dây chuyền Đồng đã đeo trên người từ nhỏ, bình thường chẳng ai đụng vào được. Nghe nói, khi Mục bá bá nhặt được cô ta, trên người đã có sợi dây đó rồi. Chắc của bố mẹ cô ta để lại”.

Giản Triệt kinh ngạc nhìn sợi dây chuyền kỷ vật, xúc động nói: “Đây là… Anh không…”. Đồng mỉm cười, nói: “Không sao, để em đeo cho anh”.Rồi cô nhẹ nhàng kéo anh lại gần, khẽ khàng đeo sợi dây chuyền lên cổ anh, rồi in dấu đôi môi lên má Giản Triệt: “Trời ơi, đồ ********!”, một tiếng thét to xé tan bầu không khí thơ mộng. Một bóng người lao tới. “Bốp!”, một tiếng tát vang lên chói tai, rồi Đồng ngã nhào xuống đất, má in hình mấy vết ngón tay đỏ ửng. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến Hiểu Khê trở tay không kịp. Cả phòng khách bỗng huyên náo, lộn xộn. Ai đã giở trò thế nhỉ?

Hiểu Khê đứng vụt lên quan sát, định lớn tiếng tìm ra thủ phạm. Thì ra là Phong phu nhân gây chuyện. Bà ta đang đứng trước mặt Đồng, mắt long lên sòng sọc, quát lớn: “Con tiện nữ trơ trẽn này, dám đụng tới người con trai ta sao?”. Đồng cắn răng gượng đứng lên, không dám cãi một tiếng. Hiểu Khê thấy má Đồng sưng húp, xót xa chạy tới, định đỡ dậy nhưng Giản Triệt đã nhanh tay hơn cô, vội đỡ Đồng đứng lên, xoay gương mặt cô lại, đau đớn hỏi: “Đau lắm phải không em?”. Đồng gượng đau, chớp mắt nhỏ nhẹ đáp: “Không sao ạ!”.

Thấy Đồng vẫn đứng gần Giản Triệt, Phong phu nhân lại điên tiết gào lên: “Mày còn dám lại gần con trai ta sao? Đồ không biết trơ trẽn kia. Xéo ngay. Ai cho mày tới đây? Ai mời mày hả?”. “Cô ấy là do tôi đưa đến. Muốn đuổi, đuổi cả tôi một thể!”. Một giọng nói lạnh như băng vang lên, khiến Phong phu nhân giật mình ngưng bặt. Té ra là Mục Lưu Băng. Hiểu Khê thầm tán thưởng, chà chà, chí ít cũng phải có phong độ như vậy chứ. Thế nhưng vừa nhìn thấy Giản Triệt vẫn đang đỡ Đồng, lòng Phong phu nhân lại ngùn ngụt lửa giận, tiếp tục sấn lên quát tháo: “Đồ đê tiện! Mày tưởng có Mục thiếu gia ra mặt là yên chuyện sao? Mày là thá gì? Dám dụ dỗ con trai ta sao? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Chỉ cần ta còn sống ngày nào, mày đừng mong lại gần con tao một bước!”. Vừa nói, bà ta vừa lăn xả vào giật tóc Đồng.

Đồng đau đớn đến ứa nước mắt, hét ầm lên: “Ối, đau quá! Chết mất!”. Giản Triệt ra sức giằng tay mẹ lại, can ngăn: “Mẹ, không được vậy”. Mục Lưu Băng cũng nhảy vào cuộc, túm chặt lấy tay Phong phu nhân, kiên quyết nói: “Đồng là người của Mục gia, không đến lượt bà giáo huấn cô ấy”. Bỗng bố của Giản Triệt xuất hiện. Ông rẽ đám đông khách khứa đang tò mò đứng nhìn, bước vào, tới thẳng trước mặt ba người đang giằng co nhau. Hiểu Khê luống cuống kép Hạo Tuyết sang một bên, “Bốp!”, trên mặt của Phong phu nhân đã in dấu mấy ngón tay. Ông gằng giọng nói: “Bà về phòng ngay. Thật là xấu hổ! Thật là mất mặt!”

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Chữ kí của Heo Ái Hanh

Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê (IV) - Thủy tinh trong suốt

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Kho truyện 9A2 :: Tác phẩm :: Nơi xuất bản-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất